ĐỂ - Thơ chữa lành Healing with Rose
ĐỂ "... Chẳng có gì dành cho mình mà khi mình là chính mình, sống thật, thì mình lại mất nó..." Khi mình quá nỗ lực để níu giữ điều gì Nếu nhận ra Giây phút ta nhận ra mình đang cố Mình đang khổ, đang không thoải mái. Thôi thì nên cân nhắc buông tay. Có nhiều thứ Nó không phải của mình Nó không phải tốt cho mình Trực giác mình biết chứ Trái tim mình cứ mãi day dứt chứ Nhưng mình không nghe Mình sống theo nỗi sợ. Sợ nhiều điều không đâu, Nên cứ liều mình Cố níu giữ một người Cố níu giữ một việc Hoặc nhiều người, nhiều việc. Mà sống trong đó, cùng với người đó Mình cứ buồn hoài Buồn rồi nhịn, rồi không dám nói ra vì sợ mất. Nếu có vậy thì thật ra nó đã chẳng còn dành cho mình rồi Chẳng có gì dành cho mình mà khi mình là chính mình, sống thật, thì mình lại mất nó... Chẳng có, hoặc do mình tự ép mình thôi. Hay là đến chính mình cũng chẳng đang dành cho mình, Mà chỉ dành cho thế gian. Nhiều chuyện trên đời, Đúng sai chỉ là tương đối. Điều quyết định đúng sai Không nằm ở người kh